Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Video: Sự thật về hải chiến Hoàng Sa 1974

Bình luận
Hy vọng rằng đây là giải pháp để nhiều bạn trẻ quan tâm và hiểu rõ thực sự điều gì đã xảy ra ở Hoàng Sa, ngày 19/01/1974. Hy vọng rằng không còn "lều báo" nào trơ trẽn để tiếp tục tung hô về những "anh hùng VNCH" để đầu độc dư luận như thời gian vừa qua. Hy vọng một số quan chức nhà nước chịu khó tìm hiểu mọi việc trước khi đăng đàn phán về những điều quan trọng.

Mời mọi người download ebook "Hoàng Sa 1974 - Kim giấu trong bọc" từ các link dưới đây:
1. Bản PDF:
www.mediafire.com/view/zrpzla5k4wcgxed/HOANG_SA_1974__KIM_GIAU_TRONG_BOC-_Nguyen_Thanh_Tung.pdf
2. Bản Epub:
http://www.mediafire.com/download/lcl1751emqgng71/HOANG+SA+1974_+KIM+GIAU+TRONG+BOC+-+Nguyen+Thanh+Tung.epub
3. Bản PRC:
http://www.mediafire.com/download/0pdcvsukbsfoty8/HOANG+SA+1974_+KIM+GIAU+TRONG+BOC-+Nguyen+Thanh+Tung.prc
Xem tiếp

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Ebook "Hoàng Sa 1974: Kim giấu trong bọc"

Bình luận
Sự kiện Hoàng Sa đã đi qua 40 năm nhưng hơn bao giờ hết nó đang gây "bão" trên các diễn đàn và phương tiện truyền thông. Lợi dụng xúc cảm của người Việt về nỗi đau bị chia cắt một phần lãnh thổ cũng như sự thiếu thốn thông tin về sự kiện này, hiện nay những tàn dư của chế độ bán nước, chó săn cho ngoại bang, VNCH đang "trỗi dậy" bằng những bài báo, chương trình truyền hình (ngay cả trên đài truyền hình quốc gia VTV) hòng "rửa mặt" cho cái xác thối VNCH.

Trước sự nhiễu nhương, điên đảo ấy, thiết nghĩ mỗi công dân Việt Nam, những người có đủ lương tri, trách nhiệm và sự hiểu biết nhất định về vấn đề này, cần chung tay phổ biến phần nào đó sự thật lịch sử đến với dư luận, cộng đồng - những người đang bị đám "lều báo" "xỏ mũi" vì những toan tính riêng tư của chúng.
Hiện giờ, tôi đã tổng hợp xong 1 tập sách tương đối đầy đủ về các thông tin chung quanh sự kiện Hoàng Sa 1974, các bài phân tích về sự kiện này (tên sách: Hoàng Sa 1974 - Kim giấu trong bọc). Đọc trong đó, các bạn sẽ thấy toàn bộ những thông tin mà đám "lều báo" đang nhai đi nhai lại trên mặt báo, truyền hình xuất phát từ đâu, có bao nhiêu phần là sự thật,..
Hiện sách được thể hiện dưới 2 định dạng: pdf và epub. Nếu bạn nào dùng máy tính hoặc có ý định in sách ra để phổ biến cho cộng đồng (đặc biệt là các CLB cựu chiến binh, những người có kiến thức về quân sự và có thời gian, có vị trí XH để giúp ta nói lên sự thật) thì dùng bản pdf sẽ đầy đủ và đẹp hơn.

Sách có hơn 350 trang giấy A5, tương đương khoảng 90 tờ A4 in 2 mặt. Tính theo giá thành hiện nay thì mất khoảng 20,000Đ - 30,000Đ tiền in / photo 1 bộ (in / photo tại các tiệm gần các trường đại học ở các TP lớn).
Mời mọi người download ebook từ các link dưới đây:
1. Bản PDF:
www.mediafire.com/view/zrpzla5k4wcgxed/HOANG_SA_1974__KIM_GIAU_TRONG_BOC-_Nguyen_Thanh_Tung.pdf
2. Bản Epub:
http://www.mediafire.com/download/lcl1751emqgng71/HOANG+SA+1974_+KIM+GIAU+TRONG+BOC+-+Nguyen+Thanh+Tung.epub
3. Bản PRC:
http://www.mediafire.com/download/0pdcvsukbsfoty8/HOANG+SA+1974_+KIM+GIAU+TRONG+BOC-+Nguyen+Thanh+Tung.prc
4. File nén cho cả 3 định dạng trên
http://www.mediafire.com/download/4jtx280gq08xq2b/Hoang+Sa.zip
Xem tiếp

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Có thể chỉ là một sự "vạ miệng"?

Bình luận
Sau sự kiện “Lời kêu gọi ủng hộ nghĩa tình Hoàng Sa – Trường Sa” với nội dung lập lờ, không rõ, những ngày qua dư luận lại một phen dậy sóng, nhiều ý kiến bày tỏ sự vô cùng bức xúc với bài trả lời phỏng vấn của Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn trên PhoBolsaTV.

Bài trả lời phỏng vấn của ông Sơn khá dài (gần 40 phút) với nhiều nội dung. Nhưng tựu trung, các ý kiến trái chiều đều xoay quanh 2 nội dung chính (tóm tắt):
1. “Cần phải vinh danh 74 binh sỹ VNCH đã hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa”.
2. “Những thuyền nhân đã chết ở Biển Đông là những nạn nhân chiến tranh”.
Ông Nguyễn Thanh Sơn trong một lần viếng thăm nghĩa trang Bình An (nghĩa trang Quân đội VNCH trước 1975)

Trước tiên, hãy xem vì sao lại có nhiều ý kiến phản đối như vậy:


Thứ nhất, có lẽ ông Sơn chỉ tập trung làm “ngoại giao” mà lại quên đi nhân tâm trong nước. Khi hàng triệu gia đình khắp các miền Nam Bắc đã mất người thân dưới họng súng và các nhà tù tàn bạo bậc nhất thế giới do chế độ VNCH dựng lên khắp miền Nam. Vẫn còn hàng triệu người mang thương tật do đủ loại vũ khí và các ngón đòn tàn độc của những tên cai ngục. Người Việt chân chính luôn có lòng nhân ái, không nuôi giữ hận thù (các nạn nhân của Bảy Nhu - cai ngục khét tiếng ở nhà tù Phú Quốc đã sẵn sàng tha thứ cho ông ta), nhưng sự thật là sự thật, gác lại quá khứ nhưng không thể và không được phép quên quá khứ, càng không thể lẫn lộn bản chất (với những kẻ rất có “nghĩa khí giang hồ”, sống đẹp với anh em, lấy của người giàu chia cho người nghèo vẫn là tội phạm, một vài hành động nghĩa hiệp chỉ có thể là tình tiết giảm nhẹ chứ không thể biện minh cho hành vi cướp của giết người). Bởi vậy, có thể ghi nhận, tổ chức lễ cầu siêu cho các binh sỹ VNCH tử trận nhưng không thể bắt cả dân tộc đã chịu nhiều đau thương do chế độ này gây ra phải “vinh danh” họ như những người anh hùng.

Thứ hai, vẫn còn hàng triệu người thuộc các lực lượng Quân đội nhân dân Việt Nam, dân quân tự vệ và nhất là lực lượng thanh niên xung phong chịu nhiều mất mát trong chiến tranh còn chưa được nhận bất cứ một sự đãi ngộ hay vinh danh nào. Là những chiến sỹ cách mạng, trong điều kiện đất nước còn nhiều khó khăn họ không hề đòi hỏi điều đó, nhưng họ sẽ nghĩ sao khi những kẻ cam tâm theo giặc gây ra chiến tranh lại được “Vinh danh”? Những hy sinh của họ cho cuộc chiến có ý nghĩa gì đây, khi người anh hùng thật sự thì bị quên lãng, kẻ gây ra tội ác lại được vinh danh?

Thứ ba, sẽ cực kỳ nguy hiểm khi sự “vinh danh” đó sẽ dần dẫn tới thừa nhận sự hợp pháp của chế độ bất hợp pháp VNCH tay sai đế quốc Mỹ. Đó chính là âm mưu thâm độc của “Diễn biến hòa bình”, biến cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc khỏi ách xâm lược ngoại bang thành “nội chiến, miền Bắc xâm lược miền Nam” như luận điệu của những kẻ chống cộng cực đoan và những tên cơ hội, xét lại vẫn đang ra rả hàng ngày.

Thứ tư, với những người bỏ mạng vì vượt biên trái phép, như chính ông Sơn nói “họ ra đi vì sự tuyên truyền một chiều, ra đi vì lý do kinh tế”. Nên nhớ, họ trốn đi trái phép, bỏ Tổ Quốc vì những ảo vọng kim tiền, không có ai o ép, bắt buộc họ phải ra đi và cũng chẳng có cuộc chiến nào. Vậy “nạn nhân chiến tranh” là cuộc chiến tranh nào? Họ bỏ mạng thì có thể cầu siêu cho họ, nhưng mang danh “nạn nhân chiến tranh” thì vô hình chung đã quy trách nhiệm về những cái chết đó cho chế độ.

Tóm lại, mục đích “hòa giải, hòa hợp” là rất đúng và nên làm với nhiều hình thức, phương pháp. Nhưng thể hiện như những gì ông Sơn trả lời trên PhoBolsaTV thì rõ ràng lợi bất cập hại, có thể được vài chục hoặc vài trăm nghìn người ở hải ngoại ủng hộ, song lại làm xáo động nhân tâm, gây mất niềm tin của hàng triệu người trong nước.

Việc ghi nhận, cầu siêu chúng ta vẫn nên làm, làm để quá khứ được ngủ yên chứ không thể bới lại quá khứ, làm lẫn lộn giá trị, đánh đồng bản chất như vậy. Như lời người lính Lêvũ Bìnhđịamộc đã trích lại ý kiến của một gia đình có người nhà nguyên là lính VNCH "bươi ra làm chi cho thêm nhục"!!!



Tuy nhiên, chúng ta cũng cần hết sức tỉnh táo, tránh việc phản biện cũng lại trở thành khơi dậy và kích động thêm sự chia rẽ dân tộc. Bởi:

1. Bộ chính trị đã có Nghị quyết 36 về chính sách đối với đồng bào Việt Nam ở nước ngoài, một Nghị quyết rất đúng đắn và kịp thời. Nghị quyết này chính là nỗi khiếp sợ của các tổ chức chống cộng cực đoan ở nước ngoài nên chúng luôn tìm mọi cách chống phá. Bởi vậy, phương pháp thực hiện của chúng ta luôn phải mềm dẻo, linh hoạt. Nếu phản biện sai, sẽ tạo cớ cho những kẻ chống đối xuyên tạc; “Chính quyền Việt Nam lời nói không đi đôi với việc làm”.

2. Các nội dung trả lời của Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn, hiện cũng bị các tổ chức phản động hải ngoại phản đối dữ dội.

3. Theo đánh giá chủ quan, tôi thấy nội dung trả lời của ông Sơn một phần chỉ là ý kiến cá nhân, có phần muốn thể hiện vai trò bản thân nên bị lỡ lời thành ra “vạ miệng”. Bởi ông nói “Tôi đã đề nghị cần phải có hoạt động vinh danh…… Thủ tướng đã đồng ý “cũng cần tổ chức cầu siêu” cho các binh sỹ VNCH và đồng bào gặp nạn trên Biển Đông” – Như vậy, chỉ là cầu siêu chứ TW cũng không hề có chủ trương “Vinh danh”.

Mặt khác, hãy xem lại lời ông Sơn trả lời báo Tuổi trẻ ngày 4/4, cùng nội dung nhưng khác về sự thể hiện mục đích:
“Trong chuyến đi lần này, chúng tôi cũng kế thừa truyền thống đại đoàn kết của các chuyến đi trước là mời đại diện sáu tôn giáo lớn tham dự, sẽ tổ chức các lễ cầu siêu ở đảo Trường Sa Lớn và trên đường đi cho những anh hùng liệt sĩ của Quân đội nhân dân VN đã hi sinh trong quá trình bảo vệ biển đảo. Chúng ta cũng ghi nhận sự hi sinh của những người lính VN cộng hòa trong lực lượng hải quân đã bảo vệ Hoàng Sa năm 1974.”
“Chúng ta cũng tưởng nhớ và thương tiếc những người dân VN vô tội đã ra đi và bị chết trong cuối thập kỷ 1970, đầu thập kỷ 1980. Chúng tôi coi những thuyền nhân tử nạn là những nạn nhân chiến tranh, ra đi vì bị tuyên truyền, kích động bởi thông tin một chiều, bởi khó khăn về đời sống kinh tế và nhiều nguyên nhân khác, vậy thì hãy cầu siêu để linh hồn họ được siêu thoát trên vùng biển quê nhà. Qua đó chúng ta cũng mong muốn vùng biển Đông thật sự là vùng biển hòa bình, hữu nghị, còn chủ quyền của chúng ta thì chúng ta phải kiên quyết giữ, những khu vực, hòn đảo đang bị chiếm đóng trái phép tạm thời thì chúng ta sẽ đấu tranh bằng biện pháp hòa bình để đòi lại.”

4. Thành phần tham gia chuyến đi ra Trường Sa lần này, là một số thân nhân liệt sỹ QĐNDVN và binh sỹ VNCH, cùng 70 người “Đa số là các doanh nhân đang thực hiện dự án đầu tư ở Việt Nam, đã lớn tuổi, có tư tưởng yêu nước và theo đạo Phật.”
Là Hội viên của Hiệp hội Doanh nhân Việt Nam ở Nước ngòai – Những người cũng luôn bị các tổ chức chống cộng, chống Việt Nam phản đối.

***
Hòa giải, hòa hợp là hết sức cần thiết, nhưng cần có thời gian và phải xuất phát từ cả 2 phía, trên cơ sở tôn trọng sự thật, đánh giá lịch sử một cách công bằng.
Tiến hành hòa giải, hòa hợp phải hết sức tỉnh táo, tránh âm mưu “được đằng chân lân đằng đầu”, từ “vinh danh” các binh sỹ VNCH tử trận dẫn tới vực dậy mồ ma của một chế độ tay sai.

Còn đây là một ý kiến rất đáng để suy ngẫm, của một vị lão thành cách mạng công tác trong ngành an ninh, đã từng trực tiếp tham gia nhiều hoạt động trừ gian diệt ác trong lòng địch về vấn đề này:
“Nên nhìn nhận, đánh giá hải chiến Hoàng Sa một cách khách quan, tách bạch khỏi các hành động chống cự trong cơn hấp hối của chế độ VNCH đối với Quân giải phóng”
“Hòa giải, hòa hợp nhưng không được lầm lẫn, nếu không sẽ đưa đến những hậu quả hết sức nguy hiểm. Vì một chế độ đã thẳng tay bắn giết, tàn sát đồng bào không ghê tay thì thây ma của chúng vẫn có thể tác quái, tiếp tục gây di hại cho đất nước”.

© Ngô Mạnh Hùng
Xem tiếp

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Thư gửi ông Đặng Ngọc Tùng và tòa soạn báo Lao Động

Bình luận
Những ngày gần đây, sau khi Leubao.vn đi tiên phong trong việc phê phán "Lời kêu gọi ủng hộ chương trình “nghĩa tình Hoàng Sa – Trường Sa”" của ông Đặng Ngọc Tùng đăng trên báo Lao Động, dư luận trên các mạng xã hội đã có nhiều phản ứng về lời kêu gọi này. Chúng tôi liên tục nhận được nhiều bài viết, nhận xét đồng quan điểm cũng như những lời động viên từ bạn đọc. Gần đây nhất, chúng tôi được tác giả An Nam gửi cho một bài viết là một "Thư gửi ông Đặng Ngọc Tùng và tòa soạn báo Lao Động" đã được gửi cho tòa soạn báo Lao Động trước đó. Chúng tôi xin đăng lại dưới đây. Mời các bạn tham khảo.

☀☀☀
Ngày 10.3.2014 báo Lao Động đăng tải lời kêu gọi ủng hộ chương trình “nghĩa tình Hoàng Sa – Trường Sa” của ông Đặng Ngọc Tùng - uỷ viên trung ương Đảng.- chủ tịch liên đoàn lao động Việt Nam.

Kêu gọi ủng hộ, tri ân những người đã ngã xuống vì sự nghiệp giải phóng dân tộc vì hoà bình và an ninh tổ quốc hôm nay là việc làm thiết thực, thể hiện truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Nhưng trong lời kêu gọi của ông Đặng Ngọc Tùng hàm chứa nhiều vấn đề mập mờ của lịch sử với những lời lẽ không thể chấp nhận được:

“40 năm trước, ngày 19.1.1974, Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. 74 sĩ quan, thủy thủ quân lực Việt Nam Cộng hòa đã kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo và hy sinh, vĩnh viễn nằm lại ở vùng biển Hoàng Sa.
Máu của những người con đất Việt dù trong các hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam yêu dấu. Ghi nhận công ơn to lớn đó, chia sẻ nỗi đau của những người mẹ, người vợ, người con có người thân đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa (1974)”
“tri ân các chiến sĩ đã ngã xuống vì Hoàng Sa, …., để lịch sử không quên, tôn vinh những người con đất Việt đã anh dũng hy sinh bảo vệ tổ quốc và thể hiện tinh thần đại đoàn kết dân tộc.”
“hỗ trợ cha, mẹ, vợ, con, thân nhân của những người lính đã hy sinh trong hai trận chiến Hoàng Sa (1974)…."

Chẳng nhẽ một uỷ viên trung ương Đảng như ông Tùng và ban biên tập báo Lao động lại không nhận thức được vấn đề này. Cùng lúc kêu gọi ủng hộ tri ân những cán bộ chiến sĩ hải quân nhân dân Việt Nam hi sinh ngày 14.3.1988 tại Trường Sa và 74 quân nhân của Việt Nam Cộng Hoà tử trận tại Hoàng Sa trong trận giao chiến với Trung Quốc. Đó là một sai làm nghiêm trọng. Phải chăng ông Tùng và các vị trong toà soạn báo Lao Động đang mù mờ về lịch sử dân tộc hay các ông đang cố ý lập lờ đánh lận con đen.

Sau hiệp định Giơnevơ (1954), Mỹ nhảy vào miền nam Việt Nam và nặn ra chính thể Việt Nam Cộng Hoà – một chế độ phản động đi ngược lại với lợi ích của dân tộc Việt Nam. Quân đội VNCH là đội quân lính đánh thuê cho Mỹ tại miền Nam. 21 năm dưới sự chỉ đạo của Mỹ và nguỵ quyền Sài Gòn, quân lực VNCH đã chĩa súng vào cách mạng Việt Nam. Hàng triệu người Việt chân chính đã phải đổ máu vì họng súng của quân bán nước (VNCH) và quân cướp nước (Mỹ). Không thực hiện nghiêm chỉnh hiệp định Giơnevơ, chúng ra sức chiếm giữ miền nam, từ nam vĩ tuyến 17 trở vào bao gồm trong đó cả Hoàng Sa.

Ngày 19.1.1974 lợi dụng lúc dân tộc Việt Nam đang chiến tranh chống Mỹ - nguỵ ở miền nam, Trung Quốc đem quân tiến đánh VNCH để chiếm Hoàng Sa. Một cuộc chiến đấu ngắn ngủi giữa quân lực VNCH và quân giải phóng Trung Quốc đã diễn ra. Đó là cuộc chiến đấu giữa đội quân lính đánh thuê bán nước và quân cướp nước. Hàng Sa chính thức mất vào tay Trung Quốc từ ngày đó. Vào thời điểm đó, VNCH đang đối phó với 2 kẻ thù cùng lúc: cách mạng Việt Nam và quân cướp nước Trung Quốc.

Chính vì vậy không nên nhầm tưởng, 74 quân nhân của quân lực VNCH đã chiến đấu hi sinh vì tổ quốc, thực tế là chúng chiến đấu cho chế độ phản động VNCH ở miền nam, chiến đấu cho chủ Mỹ. Tiếc thay trong sự kiện này Mỹ đã thả VNCH vì đã bắt tay với Trung Quốc.

21 năm chiến đấu trong mưa bom bão đạn, hàng triệu người Việt Nam đã ngã xuống mới có ngày 30.4.1975. Hôm nay tại sao ông Tùng và báo Lao Động lại kêu gọi ủng hộ tri ân những người lính của chế độ VNCH? Mới mấy chục năm đã vội quên quá khứ rồi sao? Hay mọi sự qua rồi, thì chúng ta nên thực hiện “hoà hợp”, phải cào bằng giá trị lịch sử? Các vị đang đánh đồng xương máu của những người chiến đấu cho chính nghĩa, cho dân tộc và xương máu của những kẻ chiến đấu cho bọn phản quốc. Trắng - đen, phải - trái, chính- tà cần được khẳng định rõ ràng, chứ không được lập lờ và bẻ cong lịch sử !

Trên một tờ báo chính thống, đại diện cho tiếng nói của người lao động Việt Nam lại xuất hiện lời kêu gọi chứa đựng những nội dung không rõ ràng về mặt nhận thức, có dấu hiệu phản bội quá khứ. Từ nhận thức sai sẽ dẫn đến hành động sai. Vô cùng thất vọng trước lời lẽ của chủ tịch liên đoàn lao động Viêt Nam và toà soạn báo Lao Động

Đề nghị ông Đặng Ngọc Tùng và toà soạn báo Lao Động xem xét lại bản thân, cải chính lời kêu gọi trên, cũng như định hướng lại chương trình tri ân này.

© An Nam ( Nghệ An)
Xem tiếp

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Không thể nhập nhằng một chương trình tri ân

Bình luận
Tiếp theo mưu đồ tái phục dựng và rửa mặt, chạy tội cho cái thây ma VNCH qua loạt bài về “hải chiến Hoàng Sa” vừa qua của một loạt lều báo, nay Báo Lao động, một tờ báo đại diện cho lợi quyền của người lao động, cho giai cấp công nhân đã “quay trở lại và còn … tệ hại hơn xưa” khi phát ra lời kêu gọi ủng hộ chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa – Trường Sa” (BLĐ, số 53/2014, ngày 10/3/2014). Thoạt nghe tên chương trình thì thấy rất hay ho. Nhưng hãy xem “lời kêu gọi” này viết gì:


"Đồng chí Đặng Ngọc Tùng - Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam - kêu gọi ủng hộ chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa”.
Ngày 14.3.1988, Trung Quốc đánh chiếm đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Trong cuộc chiến không cân sức, 64 cán bộ, chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và anh dũng hy sinh. 
Ông Đặng Ngọc Tùng


40 năm trước, ngày 19.1.1974, Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. 74 sĩ quan, thủy thủ quân lực Việt Nam Cộng hòa đã kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo và hy sinh, vĩnh viễn nằm lại ở vùng biển Hoàng Sa.

Máu của những người con đất Việt dù trong các hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam yêu dấu. Ghi nhận công ơn to lớn đó, chia sẻ nỗi đau của những người mẹ, người vợ, người con có người thân đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa (1974) và Trường Sa (1988) là việc làm rất cần thiết của cả cộng đồng và xã hội.".

Thú thật đọc đến câu “74 sĩ quan, thủy thủ quân lực Việt Nam Cộng hòa đã kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo và hy sinh, vĩnh viễn nằm lại ở vùng biển Hoàng Sa” thì tôi không thể nào tiêu hóa nổi. Không lẽ nào Báo Lao động không nghe, không thấy, không biết đến hàng loạt bài viết vừa qua của cộng đồng mạng, của những người có lương tâm, trách nhiệm với lịch sử vạch trần cái bi hài kịch “chiến đấu bảo vệ Hoàng Sa” của “quân lực VNCH” hay sao? Ai mà không biết rằng “quân lực VNCH” đã rất “kiên cường chiến đấu” khi đem 4 chiếc tàu to ra đánh với mấy cái tàu cùn của Trung Quốc nhưng chỉ có 2 chiếc thực sự tham chiến, 2 chiếc còn lại lượn lờ và còn bắn “nhầm” cả vào “phe ta” đến nỗi bị thua tan tác, 2 chiếc dông thẳng sang Philippin, 1 chiếc lê thân tàn về cảng còn 1 chiếc bỏ mình dưới biển sâu? Ai mà không biết rằng VNCH đã “kiên cường” nghe lệnh quan thầy Mỹ cấm máy bay xuất kích để tái chiếm Hoàng Sa? Chưa kể đến chuyện còn có nhiều chi tiết chứng tỏ rằng VNCH và Mỹ đã dàn cảnh để "bán" Hoàng Sa cho Trung Quốc, theo sự đi đêm của Trung Quốc và Mỹ trước đó.

Về cái gọi là “sự kiên cường” của VNCH thì đã rõ. Tiếc thay, Báo lao động, một tờ báo của giai cấp công nhân, giai cấp tiên phong của Đảng lại có thể làm được cái việc là “ăn theo”, đánh đồng và nhập nhằng giữa hai sự kiện Hoàng Sa 1974 và Trường Sa 1988, giữa sự hy sinh anh dũng của những chiến sỹ hải quân Quân đội nhân dân Việt Nam (kết quả là bảo vệ được 2/3 bãi đá và ngăn quân TQ không dám lấn tới) với cái chết của những người cầm súng cho giặc ở Hoàng Sa (kết quả là mất luôn cả quần đảo) qua cái luận điệu “máu của những người con đất Việt dù trong các hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam”. Lại càng kinh ngạc hơn khi chương trình này lại do đồng chí Đặng Ngọc Tùng - Ủy viên BCH Trung ương Đảng, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam trực tiếp phát động kêu gọi.

Bạn đọc có quyền đặt câu hỏi rằng “những lời trên bài báo kia có phải là do đồng chí Tùng nói/viết ra hay là sự lồng ghép của những kẻ tráo trở mang danh nhà báo?”. Báo Lao động trước đây đã phát động chương trình “Tấm lưới nghĩa tình vì ngư dân Hoàng Sa, Trường Sa”. Đây là một chương trình rất hay và thiết thực góp phần bảo vệ biển đảo của tổ quốc, được đông đảo nhân dân, đặc biệt là công nhân viên chức, lao động nhiệt tình hưởng ứng. Tuy nhiên đối với chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa – Trường Sa” thì nhất thiết phải xem lại. Tri ân các anh hùng liệt sĩ là một việc rất tốt và đáng hoan nghênh. Nhưng tri ân phải đúng nơi đúng chỗ. Góp tiền xây dựng đền tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma và ủng hộ gia đình của các liệt sĩ đang gặp khó khăn thì được chứ không thể vì cái này mà nhập nhằng, “ăn theo” vào để hỗ trợ cho gia đình của những người lính đã một thời cầm súng cho giặc, đánh thuê cho Mỹ là không thể chấp nhận được.

Chúng tôi, những người công nhân đã và đang đồng hành cùng tờ Báo lao động hàng ngày cảm thấy rất bức xúc và lo lắng khi tờ báo đại diện cho giai cấp của mình, không biết vô tình hay cố ý, đã tiếp tay cho những mưu đồ đen tối bằng việc cào bằng lịch sử, nhập nhằng công tội, thật giả bất minh…, làm cái cớ cho những thằng tâm thần hô hào phải xây dựng cả đền thờ cho “74 chiến sĩ quân đội VNCH đã ngã xuống để giữ Hoàng Sa năm 1974” và nguy hại hơn là đến một lúc nào đó chúng lại cho làm cả phim và viết sách để tôn vinh lực lượng này.
Nguyễn Xuân Diện "múa" phụ họa.
-----
© Đất Đối Không
Xem tiếp

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Cào bằng giá trị xương máu, có phải là lời kêu gọi của ông Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam?

Bình luận
[Cập nhật: Sau khi bài viết này được đăng và nhận được sự đồng tình của nhiều bạn đọc, ngày 11/03/2014 báo Lao Động đã lẳng lặng thay đổi hình ảnh bia chủ quyền trên poster nhưng nội dung vẫn không đổi.].

Trên báo Lao Động số 53, ngày 10/03/2014, có đăng bài viết Lời kêu gọi ủng hộ chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa”, trong đó có nói rằng:
"Đồng chí Đặng Ngọc Tùng - Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam - kêu gọi ủng hộ chương trình “Nghĩa tình Hoàng Sa, Trường Sa”.

Ngày 14.3.1988, Trung Quốc đánh chiếm đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Trong cuộc chiến không cân sức, 64 cán bộ, chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và anh dũng hy sinh.
40 năm trước, ngày 19.1.1974, Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. 74 sĩ quan, thủy thủ quân lực Việt Nam Cộng hòa đã kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo và hy sinh, vĩnh viễn nằm lại ở vùng biển Hoàng Sa.
Máu của những người con đất Việt dù trong các hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam yêu dấu. Ghi nhận công ơn to lớn đó, chia sẻ nỗi đau của những người mẹ, người vợ, người con có người thân đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa (1974) và Trường Sa (1988) là việc làm rất cần thiết của cả cộng đồng và xã hội.".


Những tưởng sau những loạt bài về sự kiện Hoàng Sa - 01/1974 với luận điệu sai trái nhằm rửa mặt cho cái thây ma VNCH, bị dư luận nhân dân phản đối và những người có tâm huyết với lịch sử và sự thật đưa ra những lý luận và dữ liệu thuyết phục để vạch trần bản chất thì những kẻ cơ hội và lều báo sẽ có một chút liêm sỉ để câm lặng một thời gian. Nhưng không. Như những con đỉa dai dẳng đói, chúng chẳng bao giờ chịu ngừng nghỉ cái vòi của mình khi chưa no bụng máu. Lần này, "ăn theo" sự kiện Trường Sa 1988, những kẻ nào đó đã núp dưới bóng của tờ báo Lao Động để lồng vào "lời kêu gọi" những luận điệu quen thuộc như trên.

Tôi không tin rằng ông Đặng Ngọc Tùng - Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng, Chủ tịch Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam - lại không phân biệt được sự hy sinh bất khuất của những chiến sỹ HQNDVN ở Gạc Ma với cái chết của những người cầm súng cho giặc ở Hoàng Sa. Bất kỳ ai có tìm hiểu một cách nghiêm túc về sự kiện Hoàng Sa đều thấy rằng:
1. Chẳng có cái gì gọi là "kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo" cả khi mà: 4 tàu to lớn hiện đại với hỏa lực áp đảo của VNCH đã "tưởng bở" khép vòng vây và tấn công phủ đầu 4 con tàu "ghẻ" của Trung Quốc nhưng kết quả là quân ta bắn quân mình và soái hạm HQ-5 kéo theo con tàu mạnh nhất HQ-4 bỏ chạy sang tận Philippine, bỏ mặc 2 đồng đội là HQ-16 "lết" tấm thân tàn về Đà Nẵng và cái xác HQ-10 cùng đám thủy thủ tàu bơ vơ giữa vòng vây tàu Trung Quốc.
2. Chẳng có cái gì gọi là "kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo" khi mà toàn bộ quân đồn trú của VNCH trên các đảo còn lại của Hoàng Sa đều nhanh chóng xuôi tay đầu hàng một cách bình an vô sự và được đưa đi "du lịch" trên đất Trung Quốc, được đối đãi tử tế với cơm ngon và quà lưu niệm khi được trao trả về cho VNCH.
3. Chẳng có cái gì gọi là "kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo" khi mà sau khi ngỡ mình mạnh hơn, ra tay đánh trước nhưng lại bị thiệt thân (vì sự phản phé của"đồng đội") thì: "Các binh sĩ thuộc Hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10) sau khi bị hỏa tiễn của Hải quân Trung Cộng bắn trúng hầm chỉ huy và bị chìm, trong khi đó tàu của Hải quân Trung Cộng đi ngang qua chứng kiến tình trạng này nhưng họ không đến bắt mà bỏ đi như lời khai của các bĩnh sĩ của Hộ tống hạm này, sau khi được cứu vớt và về đến đất liền: “Chúng tôi có thể sắp bị bắt làm tù binh. Tôi ngoắc thủy thủ đoàn trên tàu của Trung Cộng, thủy thủ đoàn cũng ngoắc lại nhưng không đến cứu".".

Ngoài ra còn vô số chi tiết chứng tỏ rằng Mỹ ngụy đã dàn cảnh để "bán" Hoàng Sa cho Trung Quốc, theo sự bắt tay của Mỹ và Trung Quốc trước đó (có thể đọc trong loạt bài về Hoàng Sa của chúng tôi). Vậy mà, giờ đây báo Lao Động, Cơ quan của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, của một chính thể được dựng xây và gìn giữ bởi bao xương máu của các anh hùng liệt sỹ lại trơ tráo cào bằng giá trị xương máu bằng sự lươn lẹo của ngôn từ: "Máu của những người con đất Việt dù trong các hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam". Những người lính trên con tàu Nhật Tảo kia không phải chiến đấu vì Việt Nam mà vì lệnh của Mỹ và của những kẻ bán nước cho đế quốc. Họ ăn lương Mỹ, dùng tàu Mỹ, súng Mỹ để càn quét các vùng duyên hải và canh giữ vùng trời, vùng biển cho Mỹ, ngăn chặn đường tiếp tế trên biển của miền Bắc cho chiến trường miền Nam. Có ai dám chắc rằng bàn tay họ chưa từng nhuốm máu các chiến sỹ giải phóng quân và thậm chí cả những người dân quê hương họ?

Ông Tùng chắc chắn phải biết những điều đó và có nghĩa vụ phải biết. Vậy thì, chúng tôi rất thắc mắc là những lời trên bài báo kia có phải là do ông Tùng nói / viết ra hay là sự lồng ghép của những kẻ tráo trở mang danh nhà báo? Tri ân những anh hùng liệt sỹ là điều cần thiết và là điều Đảng, Nhà nước và nhân dân ta không bao giờ quên nhưng lợi dụng truyền thống cao đẹp này để thực hiện những mưu đồ đen tối, bôi đen lịch sử, xóa nhòa ranh giới thật- giả, tốt - xấu,... là điều phải cực lực lên án. Báo Lao Động tiếc thay lại vô tình (hy vọng là thế) tiếp tay cho những điều như thế. Cũng chính bởi những cái tâm đen đã làm vẩn đục chương trình nên ngay cả cái poster quảng bá cũng thể hiện sự "thô thiển, tăm tối" như sự đánh giá của nhiều người. Thật khó hiểu là tại sao người ta có thể thiết kế và chấp nhận một cái poster với hình ảnh bia chủ quyền Việt Nam bị "đục khoét" nham nhở như vậy. Phải chăng là như lời giải thích của một bạn đọc trên Facebook rằng (đây là) "sản phẩm của những não trạng uất hận, kìm nén, bị ức chế kinh niên"?

Phải chăng vì "u ám" như vậy nên "lời kêu gọi" đã nhanh chóng được sự hưởng ứng phụ họa của các thành phần cơ hội và thần kinh chính trị như Nguyễn Xuân Diện hay sự "trở về từ chiến tranh biên giới phía Bắc" của Đào Tuấn? Nhắc đến Đào Tuấn, chúng tôi lại nhớ đến bài viết "Tổ chức nhóm chuyên gia bút chiến trên Internet" của anh này, trong đó dẫn lời ông Hồ Quang Lợi - Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội - "nêu kinh nghiệm "Tổ chức nhóm chuyên gia" đấu tranh trực diện, tham gia bút chiến trên Internet trong việc đấu tranh với các luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch", từ đó khai sinh ra khái niệm "dư luận viên" mà nhiều người trong chúng tôi được "dán mác" hơn một năm nay mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Đây cũng là một bài học cho các lãnh đạo nhà nước khi làm việc với "quyền lực thứ tư", nhất là khi loại quyền lực này đã và đang bị "kền kền hóa".
Nguyễn Xuân Diện "múa" phụ họa.
"Anh hùng liệt sỹ nào hy sinh" ở Hoàng Sa năm 1974 vậy Đào Tuấn?

Nhìn những gì trong "lời kêu gọi" trên báo Lao Động và những sự kiện mà chúng tôi đã phân tích trước đây, chợt rùng mình khi nghĩ đến chuyện Đảng CSVN luôn kêu gọi nêu cao cảnh giác chống Diễn biến hòa bình nhưng thực tế thì "chất độc" của Diễn biến hòa bình đã lan tràn trên các phương tiện thông tin đại chúng đó thôi. Dù gì thì chúng tôi vẫn tin rằng những lời lẽ "cào bằng giá trị xương máu" trên tờ Lao Động này không phải do ông Tùng nói ra!

TƯỢNG ĐÀI CAM RANH
Tượng đài Tưởng niệm các quân nhân Liên Xô/Liên bang Nga, Việt Nam hy sinh vì hòa bình ổn định khu vực, cạnh Cảng Hàng không Quốc tế Cam Ranh, hiện cũng là nơi tưởng niệm các chiến sỹ HQNDVN hy sinh tại Trường Sa năm 1988. Mời các bạn xem một số hình ảnh của nhà báo Thiềm Thừ về đài tưởng niệm này.

Xem tiếp

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Báo chi có báo lạ đời

Bình luận
Đợt tháng 01 vừa qua là mùa nở rộ các bài báo về sự kiện Hoàng Sa nhân dịp 40 năm quần đảo này bị chiếm đóng bởi Trung Quốc. Hầu hết các bài báo này đều thuộc loại "nghe hơi nồi chõ", viết sai sự thật và gần như chỉ "nhai lại" các luận điệu tự sướng và che mắt thiên hạ của đám tàn quân ngụy quyền đang ru rú nơi "miền đất hứa". Chúng tôi đã có rất nhiều bài viết để bóc trần sự thật của sự kiện Hoàng Sa - 01.1974 cũng như vạch rõ sai trái của các bài báo này. Và cho đến giờ, chúng tôi vẫn chưa thấy được bất cứ tài liệu, bài viết nào khả dĩ có thể bác bỏ các dữ liệu, lý luận mà chúng tôi đưa ra. Tuy nhiên, ở chiều ngược lại, chúng tôi lại phát hiện một loạt bài rất lạ kỳ về sự kiện Hoàng Sa, đăng trên tờ Petrotimes. Đó là loạt 4 bài viết của tác giả Võ Hà (tổng hợp), gồm:
1. Sự kiện Hoàng Sa qua báo chí năm 1974 (Kỳ 1)
2. Hải chiến Hoàng Sa: Thái độ của các nước lớn (Kỳ 2)
3. Điều khó hiểu về tù binh trong hải chiến Hoàng Sa (Kỳ 3)
4. Những vấn đề cần suy ngẫm sau sự kiện Hoàng Sa 1974 (Kỳ 4)


Lạ kỳ vì loạt bài này, không giống như tất cả các bài báo khác mà chúng tôi phê phán, đã gần như là "nhai lại" chính xác những gì chế độ ngụy quyền Sài Gòn và những kẻ chống cộng cực đoan ở Hải ngoại phun ra, kể cả cách gọi Trung Quốc là Trung Cộng. Thử hỏi trên thế giới này có quốc gia nào là Trung Cộng hay không? "Cộng" là cách gọi mang hàm ý xấu, có tính miệt thị của đám tay sai ngoại bang với não trạng bị nhồi nhét bởi sự thù hằn đối với những nước theo chủ nghĩa Cộng sản, như: Việt Cộng, Trung Cộng, Nga Cộng,..., dù rằng "Cộng sản" có thể là một trong những tư tưởng tốt đẹp nhất mà loài người có thể nghĩ ra. Vậy mà tờ Petrotimes, một tờ báo của tập đoàn Dầu khí Việt Nam, cứ tỉnh bơ gọi Trung Quốc là "Trung Cộng" như thể họ đang là một cái loa chống cộng của quá khứ 40 năm về trước vậy. Chẳng hiểu vai trò của Ban Biên Tập báo này cũng như các cơ quan chủ quản ở đâu?

Chúng tôi thấy không cần thiết lại phải ngồi phản bác lại từng chi tiết trong loạt bài kỳ lạ này vì mọi điều đều quá rõ ràng trong loạt bài về Hoàng Sa của chúng tôi. Do đó, chỉ xin điểm lại một số "ý tưởng" không nuốt nổi của tác giả Võ Hà sau đây:

1 - Chính quyền VNCH quyết tâm bảo vệ quần đảo Hoàng Sa đến cùng (sic).
Có lẽ đó là "quyết tâm bằng mồm" của các vị đứng đầu chính quyền ngụy quyền. Bởi thực tế thì sao? Bốn tàu hiện đại và hỏa lực áp đảo thì tự bắn nhau và bỏ chạy. Lực lượng không quân thứ 4 thế giới thì chỉ đứng ngó và bày tỏ quyết tâm trên mặt đất!
Và Võ Hà dựa vào cái quyết tâm bằng mồm ấy để phán rằng: "Căn cứ vào bối cảnh tình hình VNCH lúc bấy giờ rõ ràng cho thấy, những phản ứng và biện pháp trên của chính quyền VNCH là những nỗ lực tới cùng. Hơn nữa, chính quyền đã có một kế hoạch liên hoàn để bảo vệ các quần đảo khác của mình." (sic).

2 - Quân lực Trung Quốc mạnh hơn, có hỏa tiễn,...
Vấn đề này chúng tôi đã chứng minh nhiều lần: thực tế quân lực của VNCH là áp đảo và "tiên hạ thủ". Nhưng không thể chiến thắng vì những trò mờ ám đằng sau, dẫn đến quân ta bắn quân mình.
Trong bài viết của Võ Hà cũng có 2 chi tiết bộc lộ sự thật về cái gọi là "tinh thần anh dũng" của ngụy quân Sài Gòn trong trận hải chiến và gián tiếp khẳng định HQ-4 và HQ-5 chẳng hề có công lao gì (nếu không nói là tội đồ) trong trận chiến này. Đó là:

Các binh sĩ thuộc Hộ tống hạm Nhật Tảo (HQ-10) sau khi bị hỏa tiễn của Hải quân Trung Cộng bắn trúng hầm chỉ huy và bị chìm, trong khi đó tàu của Hải quân Trung Cộng đi ngang qua chứng kiến tình trạng này nhưng họ không đến bắt mà bỏ đi như lời khai của các bĩnh sĩ của Hộ tống hạm này, sau khi được cứu vớt và về đến đất liền: “Chúng tôi có thể sắp bị bắt làm tù binh. Tôi ngoắc thủy thủ đoàn trên tàu của Trung Cộng, thủy thủ đoàn cũng ngoắc lại nhưng không đến cứu".

Trước hết là đối với các chiến sĩ chiến đấu trở về nhưng không bị bắt làm tù binh, thì ngày 30-1-1974, “Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt về tới Sài Gòn và được đón tiếp trọng thể tại bến Bạch Đằng với sự tham dự của nhiều thân nhân thủy thủ đoàn. Đề đốc Trần Văn Chơn, Tư lệnh Hải quân VNCH đã trao Anh dũng Bội tinh cho Trung tá Lê Văn Thự, Hạm trưởng HQ-16 cùng một số sĩ quan, hạ sĩ quan và đoàn viên thủy thủ. Các nữ sinh cũng choàng vòng hoa chiến thắng và sau đó các thân nhân thủy thủ đoàn được mời lên thăm chiến hạm".

3 -VNCH muốn trao tù binh "đường đường chính chính" và tặng thưởng nồng hậu cho tù binh được trả về nhằm nêu cao tính "chính nghĩa" của mình (sic).
Thật là khó hiểu nếu liên hệ giữa việc bị đánh bại rồi được trao trả tù binh với sự "chính nghĩa"! Đây là một sự "vụng chèo khéo chống", rửa mặt cho cái chế độ bán nước hại dân đã bị chôn sâu dưới lòng đất từ 40 năm trước. Chẳng lẽ Trung Quốc không thể tuyên bố rằng lính VNCH đã xâm nhập trái phép vùng lãnh thổ của mình nên bị đánh bại, bị bắt? Chẳng phải từ trước đó họ đã tuyên bố đây là lãnh thổ của họ hay sao? Chẳng lẽ Trung Quốc không thể thủ tiêu toàn bộ đám tù binh đó nếu họ muốn "ỉm" sự việc này đi thay vì bỏ công sức ra "tuyên truyền" và "cho ăn khá"?
Tất cả nhóm tù binh do Trung Quốc trao trả, tại trại dưỡng quân Lê Văn Duyệt, Sài Gòn.
Thiếu tá Phạm Văn Hồng tươi cười khoe bức tranh “Gấu Trúc” do Trung Quốc tặng lúc trao trả tù binh.
Xem tiếp